Friday, March 23, 2012

Nam Bắc du kí bài 83

Một lúc sau nữa, cậu ta đưa tôi đến nơi trước kia là Mả Dẻ. Tại đây tôi thỉ thấy toàn là mía. Chứ không thấy làng mạc gì. Và nơi đây cũng đã ghi kỉ niệm bắt cua của tôi bắt cua của tôi.

***

Một buổi sáng, chúng tôi phải cầy, bừa ở thửa ruộng gần Mả Dẻ, nên buổi chiều tôi chăn đàn mục súc của nhà ở đó luôn. Vì ngày hôm trước tôi đã chặt củi, nên hôm đó tôi đi bắt cua đồng về cho mẹ tôi nấu canh rau đay.

Đến xế chiều hôm ấy, tôi bắt đã gần đầy oi cua, lòng mừng hí hửng và định đi về. Nhìn lên đồi thấy trâu, bò vẫn ăn cỏ bình thường. Tôi tiếc rẻ, bèn đi bắt thêm một ít cua nữa

Đến gần chân đồi, tôi thấy mấy cái hang khá lớn, liên tiếp nhau. Áp dụng kỹ thuật bắt cua, tôi đứng quan sát để phân biệt giữa hang cua và hang rắn. Tôi thấy trước các hang này có nhiều vết chân cua như dấu tăm, nên biết chắc đó là hang cua (còn hang rắn thì nhẵn nhụi.)

Tôi xòe bàn tay ra, áp sát lên phía trên hang, thọc tay từ từ vào đó. Khi đến cuối hang, từ từ hạ bàn tay xuống rồi bất chợt túm trọn con cua trong lòng bàn tay (nếu không đưa tay vào khơi khơi thì cua kẹp bỏ bà.)

Quả nhiên con cua này to thật.


Sang hang kế bên, tôi cũng áp dụng cách bắt cua đó, tuy nhiên lần này tôi bị tổ trác. Con cua "thông minh" lắm, nó dơ hai cái càng lên trên, nên lúc tôi hạ tay xuống bắt, nó kẹp đau điếng. Lúc ấy, tôiđành phải cắn răng chịu đau rút tay ra từ từ, và cuối cùng thì cả chú cua "thông minh" đó cũng ra khỏi hang luôn. Kết cục, thì thông minh quá hóa thành ngu, và chú ta cũng vào oi nốt.

Đến hang thứ ba, khi bàn tay tôi đến cuối hang, tôi nhận thấy cái hang này rộng lắm, nên nghĩ bụng có lẽ là hang của một con cua khổng lồ. Lòng mừng khấp khởi, tôi từ từ hạ bàn tay xuống để chụp con cua. Đột nhiên, tôi thấy dưới lòng bàn tay tôi có những khoanh tròn, mềm: trời ơi con rắn! Con rắn không cắn tôi được vì đầu nó bị đè dưới lòng bàn tay tôi. Tôi cảm thấy nóđang rúc đầu dưới cổ tay tôi để chui ra ngoài, nhưng cả cửa hang đã bị cánh tay tôi bịt mất, nên nó chui ra không được.

Tôi hoảng hốt rút mạnh tay ra, co chân chạy, nhưng cũng đủ thời gian để thấy con rắn phóng từ hang ra như một mũi tên và biến mất trên đồi. Có lẽ con rắn cũng như tôi đều bị một phen hoảng vía. Chạy lại chỗ đểcon dao bẩy, tôi nhặt nó lên, quay lại chỗ hang rắn, chém túi bụi làm bờ ruộngđứt làm đôi cho hả giận.

Sau đó, quay lại tìm cái oi cua, tôi thấy nó nằm chỏng gọng ở giữa ruộng và chẳng còn con cua nào trong ấy, vì trong lúc thảng thốt chạy tôi đá cái oi ra đó.

Tôi vội vàng lên đồi, đuổi trâu, bò về nhà. Khi đến nhà, tôi mới chợt nhớ rằng tôi đã chém cái bờ ruộng của ai đó đứt làm đôi, nhưvậy nước ruộng sẽ chảy hết và chủ ruộng sẽ không thể cấy vào ngày sắp tới. Tôi thấy hối hận vì sự nóng tính, lỗ mãng của tôi, nên định bụng sẽ đắp lại cái bờruộng ấy vào ngày hôm sau.

Ngày hôm sau, tôi cũng phải chăn trâu một mình ở Mả Dẻvì phải sửa lại cái bờ ruộng đó. Lúc đuổi trâu, bò đến nơi, tôi thấy bốn, năm người mường đang đứng ở bờ ruộng, cầm dao, cuốc chỉ vào cái chỗ bờ ruộng đứt chửi bới om sòm. Cái ruộng của họ đã cạn hết nước rồi, làm cho họ giận dữ cũng phải. Thấy thái độ họ hung hãn quá, tôi e rằng khi đến nơi họ sẽ xúm đánh tôi, nên tôi đành đuổi trâu, bò sang hướng khác.

No comments:

Post a Comment