Đến trung tâm trình diện ở Vĩnh Long, tôi gặp Đào Hữu Ngạn . Chúng tôi mừng lắm, vì là người cùng xứ.
Sau một lúc chuyện trò Ngạn nói:
- Nghe nói ông Hiệu Trưởng trường ông bị thương hả?
- Ừ. Anh ta bị gãy tay. Ý anh ta muốn về Cần Thơ luôn.
- Vậy ai lên làm hiệu trưởng?
Tôi trả lời:
- Anh Thưởng đã nhiều lần muốn tôi lên làm, nhưng tôi không muốn.
Nghĩ một lát Ngạn nói:
- Ông cứ nhận đại đi. Mai mốt tôi xin về dạy tại trường ông, rồi ông nhường lại tôi có được không?
Tôi biết Ngạn thích làm chức vụ này, nên nói:
- Cũng được thôi.
Kể từ ngày đó, Ngạn và tôi trở thành thân thiết, đi đâu cũng có nhau.
Tại trung tâm 4 Cần Thơ, tôi gặp lại một tất cả các GS đệ nhị cấp của Tống Phước Hiệp, kể cả anh Đào Khánh Thọ, hiệu trưởng trường này. Ở Cần Thơ độ hơn một tuần nữa để chờ các giáo sư từ Chương Thiện, Cà Mau, Rạch Giá.v.v. tới, rồi một đoàn công voa chở mấy trăm giáo sư lên Châu Đốc, rẽ vào Nhà Bàng, qua núi Két và đến quân trường Chi Lăng lúc sẩm tối. Quân trường này nằm trên các quả đồi cát; phía bắc ngay trước cổng quân trường là chợ Voi; phía nam là vùng núi Thất Sơn, thuộc tỉnh Châu Đốc, và gần biên giới Căm Bốt.
Thất Sơn là một dãy núi nằm sát biên giới Cam Bốt, mang nhiều huyền thoại cùng các câu truyện quái đản của bùa phép, rắn thần. Những hòn núi, đảo đẹp của Hà Tiên là phần cuối của dãy núi này.
TRƯỜNG NHÌN TỪ PHÍA HAI LỚP ĐỆ NHỊ
Tất cả giaó chức lập được hai trung đội, ở trong một trại nhỏ của trung tâm, gọi là trại Ngô Quyền. Trung đội trưởng là do các khóa sinh giáo chức ứng cử và chịu trách nhiệm cho đúng một tuần. Ngạn và tôi cùng vào một tiểu đội, và ngủ chung một mùng. Ngoài ra, trong tiểu đội còn một số GS Tống Phước Hiệp như Kế, Chuân, Lạt, Khoẻ, Tôn. Mọi người cùng bầu tôi làm tiểu đội trưởng vì thấy tôi là người hoạt động. Chức vụ này kéo dài cho hết khóa học.
Tại quân trường này, tôi cũng còn làm thân với một giáo sư sử địa tên là Nguyễn Hữu Lộc, cùng một giáo sư Việt văn, tên Nguyễn Đình Cường của trường trung học Kiến Phong. Tuy là khóa sinh trong quân trường nhưng hầu hết các sĩ quan đểu tỏ ra rất lịch sự với chúng tôi, vì họ đều là học sinh cũ của các ông Thầy đàn anh đang tập cầm súng này.
Một cuối tuần, chúng tôi được nghỉ đi chơi ;
Ngày hôm sau, chuẩn úy Lâm, đại đội trưởng, dẫn chúng tôi ra bãi học về mìn và chất nổ. Đó là một bãi đất hoang vu, rất xa quân trường.
Anh sĩ quan huấn luyện viên nói:
- Hôm nay, tôi dạy các bạn một bài học về mìn và TNT. Như các bạn đã từng nghe các loại mìn, chất nổ rất nguy hiểm sát hại nhiều người. Đặc công của các binh chủng trên thế giới rất hay dùng loại này để phá hoại.
Anh ta ngừng lại dáo dác:
- Tôi quên mất, các bạn chia nhau đi lục soát chung quanh đây xem có gì khả nghi không, trước khi tôi tiếp tục bài học. Khu này không được tốt về đêm.
Chúng tôi tản hàng đi kiếm tứ tung, người thì lục bụi rậm, kẻ thì đến cốc cây xem xét.
Tôi đột nhiên nghe tiếng kêu thất thanh:
- Có chất nổ! Có lựu đạn!
Một toán khóa sinh ùn ùn chạy giãn xa một gốc cây.
Tiếng sĩ quan huấn luyện viên vang lên đanh thép:
- Coi chừng! Tất cả cảnh giác!
Nói xong anh ta thận trọng bước lại gốc cây, mà các khóa sinh đã phát giác ra có chất nổ. Cái cảnh tượng đó đã làm các ông thầy, mà người xưa gọi là nho sinh trói gà không chặt, sợ hết hồn. Anh sĩ quan đó từ từ thò bàn tay vào hốc cây lôi ra một bọc giấy và một trái lựu đạn. Trong lúc lính quýnh, anh ta vô tình làm rơi gói đó xuống đất. Chúng tôi nhịn thở, chờ đợi một tiếng nổ long trời, lở đất và một thảm cảnh máu đổ thịt rơi. Nhưng tất cả mọi việc vẫn an lành.
Lúc ấy anh sĩ quan cười, lượm gói đó lên, cho chúng tôi coi thì ra chỉ là một gói giấy và một trái lựu đạn giả mà anh ta để sẵn ở đó.
Anh ta nói:
- Tôi vừa cho các bạn một bài học nguy hiểm của chất nổ. Bây giờ các bạn cứ hai người làm một tổ.
Anh ta dơ lên một cục vuông vức như một cục xà bông, rồi tiếp:
- Đây là bánh, nhưng không phải bánh để ăn mà là bánh TNT.
Anh ta lại dơ lên một đoạn dây và một vật dài nhỏ khác gắn liền vào đó và nói :
- Còn đây là dây cháy chậm và ngòi nổ.
Anh ta ráp dây với ngòi nổ vào bánh TNT tiếp tục giảng :
- Một người sẽ cầm một bánh TNT, với một dây cháy chậm, còn một người cầm điếu thuốc lá. Dây cháy chậm có ngòi nổ, như ngòi pháo. Bánh TNT này có thể làm chiếc xe jeep bắn tung lên như một trái bóng. Cả hai nghe lệnh tôi, tới mấy cái hố phía trước. Người cầm điếu thuốc sẽ đốt dây cháy chậm, nó cháy dần dần như tên của nó. Sau khi ngòi nổ đã cháy, người cầm bánh thuốc nổ phải dơ lên khỏi đầu. Lúc tất cả đã xong, tôi sẽ ra lệnh và các bạn cùng ném nó xuống vũng nước. Các bạn nghe rõ chưa?
Chúng tôi cùng hô lớn:
- Rõ!
Chúng tôi chia thành từng cặp một. Ngạn và tôi xếp thành một, đứng chờ tới phiên.
Huấn luyện viên nói tiếp:
- Bây giờ các bạn coi một cặp ra làm biểu diễn.
Hai người Trung Sĩ làm biểu diễn bước ra. Một người cầm bánh thuốc nổ, dây cháy chậm, còn người kia cầm điếu thuốc lá. Họ theo đúng lệnh của viên sĩ quan cùng tới hố nước, đốt bánh thuốc nổ, dơ lên khỏi đầu, rồi ném xuống hố nước. Họ đi về đến chỗ chúng tôi thì một tiếng nổ long trời vang lên, và một cột nước đen thùi bắn lên cao khoảng 20 thước. Gió thổi làm các hạt nước bay tản mác về hướng chúng tôi, và một mùi khó ngửi xông lên, vì đó là vũng nước trâu thường đầm mình, khi không có khóa sinh tới tập. Do đó nước trong vũng chứa đủ thứ phế thải của trâu, bò.
Sau đó, chúng tôi được phát một bánh thuốc nổ, với dây ngòi hay một điếu thuốc. Sợi dây ngòi dài khoảng một gang tay, nó có thể cháy trong 2, 3 phút, đủ thì giờ cho chúng tôi đốt cháy, ném xuống vũng nước rồi trở về chỗ cũ an toàn. Anh trung sĩ phụ tá huấn luyện viên, trao cho Ngạn một điếu thuốc lá, còn tôi được một cục "xà bông" và dây cháy chậm.
Mỗi đợt ra thực tập gồm 8 cặp, sắp hàng ngang, cách nhau độ 7 hay 8 thước, bước tới vũng nước. Sự đốt bánh TNT rất rắc rối, vì đa số những cặp đều gặp một khó khăn chung: người cầm bánh chất nổ, cũng như người đốt đều run, thành ra anh cầm điếu thuốc cháy đưa phía này thì anh cầm dây cháy chậm đưa sang phía kia. Kết quả, phải tốn một thời gian rất lâu các cặp đó mới đốt được.
Đứng nhìn các đồng bạn ra thực tập, Ngạn nghĩ một lúc rồi nói:
- Ê Hiệp, ông đưa tôi bánh thuốc nổ, còn ông cầm điếu thuốc lá đi.
Tôi tráo đổi với Ngạn, rồi chúng tôi coi tiếp các bạn thực tập.
Một lúc sau Ngạn lại nói:
- Ê Hiệp, mình đổi lại được không?
Tôi gật đầu đổi lại cho Ngạn.
Chỉ một phút sau Ngạn nói:
- Hiệp, ông cầm cả bánh thuốc nổ lẫn điếu thuốc được không?
Tôi nghĩ: "Anh bạn tôi chắc hơi nhát, mình cầm hết mà đốt chắc dễ dàng hơn." Tôi dơ tay cầm luôn điếu thuốc lá.
Đến phiên chúng tôi ra quân. Tôi, tay trái cầm bánh thuốc nổ, tay phải cầm điếu thuốc đang cháy, cùng Ngạn và 7 cặp khác xếp hàng ngang, đứng chờ lệnh.
Huấn luyện viên hô:
- Bước tới trước!
Chúng tôi tiến tới vũng nước.
- Chuẩn bị!..Châm ngòi.
Vì ngòi quá dài, nên khó đốt, tôi vòng nó lại và kẹp giữa hai ngón tay trỏ và cái để dễ đốt hơn, nhưng khi làm như vậy chỗ châm lửa sát ngay bánh TNT. Nên kích nổ rất dễ bị phát cháy. Tôi phải rất thận trọng châm lửa, vì chỉ sơ sẩy một chút bánh TNT sẽ nổ liền và tôi sẽ tan như xác pháo và Ngạn chắc cũng chẳng còn nguyên vẹn. Tôi chỉ tốn vài giây đồng hồ để làm công việc đó. Khi ngòi bắt đầu cháy tôi dơ "cục xà bông" đang cháy lên khỏi đầu. Nhìn sang hai bên, tôi thấy các bạn đang cố sức đốt cái của nợ đó, nhưng đốt hoài không cháy.
Nhìn lại ngòi, tôi thấy nó cháy được một phần ba rồi mà các cặp kia vẫn chưa đốt được. Tôi nóng lòng quá, nhưng chỉ còn cách đứng nhìn ngòi cháy xèo xèo. Thật là một thảm họa, khi làm một mình nhanh quá hóa thành ngu. Tôi hối hận, biết vậy không nhận lời Ngạn, để hai thằng châm ngòi thì đâu có chuyện nguy hiểm này. Ngòi thuốc của tôi cháy được một một nửa, thì một vài cặp cũng dơ bánh TNT lên khỏi đầu. Tôi và Ngạn bắt đầu hết nhẫn nại, quay đầu nhìn lại huấn luyện viên cầu cứu.
Vài cặp nữa dơ bánh chất nổ lên khỏi đầu.
Huấn luyện hét:
- Còn ai nữa? Nhanh lên!
Một cặp vẫn chưa đốt được hét:
- Tôi! Tôi! Đốt chưa được!
Tôi và Ngạn nhìn lên, thấy ngòi cháy xèo xèo, chỉ còn một phần ba.
Chúng tôi cùng hét:
- Chúng tôi gần nổ rồi!
Huấn luyện viên ra lệnh cho anh Trung Sĩ:
- Trung Sĩ ra giúp họ đi!
Anh Trung Sĩ hấp tấp chạy tới đốt cho cặp cuối cùng, khi ngòi cháy của tôi chỉ còn hai lóng tay.
Huấn luyện viên không đợi các thủ tục mà hét:
- Ném!
Tất cả cùng ném xuống hố, rồi quay trở về. Khi Ngạn và tôi, đi được khoảng ba, bốn thước thì bánh TNT của chúng tôi phát nổ đinh tai, nhức óc. Một cột nước bật tung lên cao tít rồi, rơi xuống đầu hai đứa tôi như một trận mưa, làm quần áo chúng tôi thấm ướt bởi loại nước "hoa" quí hóa đó.
Hàng ngày, lúc sẩm tối, chúng tôi thường tập trung ở một phòng họp để nhận thư tín. Khi được gọi tên, người có tên đó sẽ bước lên bàn của sĩ quan hướng dẫn, nhận thư. Có nhiều lúc tôi lên nhận thư và trở về chỗ, nhưng mới đi vài bước thì tên tôi lại được gọi; tôi quay lại nhận thư, mới rời khỏi bàn thì tên lại được kêu nữa làm mọi người phì cười. Hầu hết thư là của học trò gởi lên thăm, điều này làm tôi rất khích lệ, và bớt buồn.
No comments:
Post a Comment