Thursday, September 29, 2011

Trường mà tôi yêu: THCL- Bài 22



Một buổi tối, ăn cơm xong, tôi ngồi nán lại nói chuyện với gia đình ông Hoa. Khi chúng tôi đang cười nói vui vẻ, thì đột nhiên một người chạy xồng xộc từ ngoài cửa vào. Chúng tôi quay đầu lại thì nhận ra đó là Phan Tấn Thành, một học sinh nhà gần đó.
Thành thở hổn hển nói:
- Thầy..con Trước, bạn em, bị bắn chết rồi.
Mọi người cùng sửng sốt:
- Thật không?
- Thật Thầy. Trước bị bắn chết hồi chiều ở Bình Hòa Phước.
Tôi hỏi:
- Trước là con nhà ai? Học lớp mấy?
- Dạ tiệm thuốc tây Mỹ Lộc. Đang học lớp đệ ngũ. Nó là chị của con Pha[1] đó Thầy.
Tôi nói:
- Thầy phải qua sông ngay lập tức.
Bà Hoa nói:
- Giờ này, không còn đò ngang đâu Thầy.
- Không sao, tôi bơi.
- Thầy coi chừng ma da nghe Thầy. Hôm trước, có người nói họ thấy một vật to và lạ lắm ở đầu cái bắc đậu trước nhà tui, lúc nửa đêm. Khi thấy người vật đó tụt xuống nước êm như lá rụng đó Thầy.
- Dạ không sao đâu, bà Hoa.
Ông Hoa lo lắng :
- Cẩn thận nhe Thầy!
Tôi xuống nhà dưới cởi quần áo ngoài chỉ còn lại cái quần xà lỏn, rồi đi ra sông. Ông Hoa và mấy cô con gái Mỹ Công, Mỹ Dung, Mỹ Ngôn, Mỹ Hương và Mỹ Vân bước ra hàng hiên nhìn theo. Nước sông bấy giờ đang đầy, nên sông trở nên rộng hơn. Tôi bơi qua sông, lên chợ rồi tới tiệm thuốc tây Mỹ Lộc. Cả căn tiệm thuốc tây, lúc ấy, chật ních người ta, tiếng khóc than, nào nề, cùng tiếng gọi nhau vang lên làm ồn cả một góc chợ.
Tôi bước vào tiệm, với cái quần xà lỏn, mình ướt như chuột lột, nên cảm thấy ngượng ngùng lắm. Ông chủ tiệm thấy tôi, vội chạy ra đón. 
Tôi nói:
- Xin lỗi ông, vì không có đò ngang nên tôi phải lội qua sông.
Ông chủ tiệm nói qua nước mắt:
- Tụi tôi làm rầy Thầy quá. Thầy đã mất công sang đây làm tôi áy náy lắm rồi.
- Tôi sang đây để chia buồn cùng quý quyến.
- Cám ơn thầy Hiệu Trưởng.
Tôi hỏi:
- Tại sao em nó bị bắn chết vậy ông?
Ông chủ tiệm buồn rầu:
- Hồi trưa nay, con nhỏ cùng mấy đứa bạn rủ nhau lên Bình Hòa Phước chơi. Lúc ra về thì bị tụi nhân dân tự vệ bắn chết.
Nói chuyện một chập, tôi thấy ông còn nhiều việc phải làm, nên nói:
- Thôi ông vào nhà lo mọi việc đi tôi đứng đây một chút rồi về.
Ông chủ tiệm cúi đầu chào tôi rồi vào nhà. Cùng lúc ấy, tôi thấy một đám đông mặc quần áo lính đi vào tiệm. Tôi nhận ra người đi đầu là Đại Úy Thơm, Quận Trưởng Chợ Lách. Ông ta cùng đoàn tùy tùng vào tiệm, chia buồn cùng khổ chủ.
Tôi thấy nhiều người vây quanh tiệm bàn tán về cái chết của con bé.
Tôi quay sang một học trò trong đám hỏi:
- Em có biết rõ về chuyện này không?
- Dạ thưa Thầy, Trước cùng mấy người bạn, trong đó có con Hường[2] đi coi bói ở Bình Hòa Phước. Lúc đang đứng cạnh lộ, đón xe lam ba bánh về thì nghĩa quân hay nhân dân tự vệ của cái bót bên kia đường bắn chết.
- Tại sao người ấy lại bắn trò Trước?
- Dạ, mấy người ấy đang nhậu, một người trong đám khoe mình bắn giỏi. Một người khác thách: "Nếu mày bắn hay, thì có thể bắn chết mấy con nhỏ bên kia đường không?" Tên khoe bắn giỏi lấy khẩu sót găn (shotgun), dơ lên nhằm mấy đứa con gái bắn. Xui cho Trước lãnh hết mấy đầu đạn.



XE LAM BA BÁNH-
Một loại xe chuyên trở công cộng thông dụng ở
miền Nam trong thời gian này

- Còn mấy đứa kia có sao không?
- Dạ không.
- Thế cũng còn may cho mấy đứa đó.
Bất ngờ, tôi thấy một người vỗ vai. Quay lại, thì ra đó là ông Quận Trưởng.
Tôi chào:
- Chào Đại Úy.
Thơm nói:
- Chào Thầy. Mình vào văn phòng quận bàn một tí đi thầy Hiệp.
Tôi thấy ngại quá, ai nấy đều quần áo chỉnh tề, chỉ có mình tôi mặc quần cụt ướt sũng, nhất là thời ấy quần cụt thường không có quần lót.
Tôi nói:                          
- Để tôi đi mượn...
Thơm gạt:
- Thôi, khỏi phải lôi thôi. Mình cứ nói chuyện như thế này là được rồi.
Chúng tôi vào văn phòng quận. Chỉ có Lê Thơm, vài ba sĩ quan cùng tôi ngồi họp.
Thơm nói:
- Tôi chưa biết chuyện này lỗi tại ai? Tại sao giáo sư trường anh lại cho học trò đi chơi trong giờ học?
Tôi nghĩ: "Anh này muốn ghép tội cho giáo sư trường mình đây."
Tôi trả lời:
- Lỗi bắn chết người là lính của anh. Mấy học trò, cùng nhiều người khác đã làm chứng chuyện đó. Còn việc đi chơi trong giờ học của học sinh tôi sẽ điều tra. Nếu thầy giáo để học sinh đi chơi trong giờ học, tôi sẽ làm bản phúc trình về bộ. Nếu học sinh tự ý trốn học, thì đó là lỗi của họ. Tôi sẽ kiển trách các em.
Thơm ngắt lời:
- Như vậy anh quả quyết lính tôi không dưng bắn học trò anh?
Tôi đanh thép:
- Đúng!
Thơm nói:
- Tôi sẽ điều tra chuyện này. Thôi mình cũng ngưng cuộc nói chuyện này.
Ngày hôm sau, tôi vào trường lật sổ điểm danh và thấy giáo sư phụ trách lớp là Nguyễn Minh Đức đã ghi vắng mặt mấy học sinh, trong giờ Việt văn của anh ta. Như vậy mấy học sinh này đã cúp cua đi chơi. 
Cũng kể từ ngày đó, giữa Lê Thơm và tôi ít liên lạc hơn, tệ hại hơn nữa vài tuần sau, móng chân cây cầu mà anh ta xây bị đổ thật, đúng như tiên đoán của tôi. Ngày hôm sau, anh ta đến tìm tôi thanh minh, thanh nga về chuyện cây cầu đó. Tôi chỉ cười mà không phê bình gì hết.


[1] Pha hiện đang làm việc tại bưu điện Colorado.
[2] Hường hiện đang sinh sống tai Orange County, cách tôi độ 50 miles.

No comments:

Post a Comment